Top 15 # Xem Nhiều Nhất Xuất Xứ Văn Bản Hai Cây Phong Mới Nhất 6/2023 # Top Like | Athena4me.com

Văn Bản Hai Cây Phong Tìm Hiểu Xuất Xứ Của Vb Tìm Hiểu Những Chi Tiết Của Làng Ku

a. Xuất xứ

– Hai cây phong là phần đầu truyện Người thầy đầu tiên.

– Đôi nét về tác phẩm Người thầy đầu tiên:

+ Mở đầu tác phẩm là hình ảnh hai cây phong cao lớn được trồng cạnh nhau trên một ngọn đồi lộng gió. Không ai biết rõ về nguồn gốc của hai cây phong đó. Mãi sau nay, khi làng Cu-cu-rêu đón bà An-tư-nai một người hoạ sĩ nổi tiếng cũng là người dân làng về mở trường, bí mật về hai cây phong mới được hé lộ.

+ Antưnai năm 15 tuổi đã có một tuổi thơ vô cùng bất hạnh. Cô bé phải sống với người thím độc ác luôn đánh đập cô bé. Vào một ngày nọ, thầy giáo Đuy-sen một người thanh niên cộng sản được cử về mở trường dạy học ở làng Cu-cu-rêu, hai người đã gặp nhau. Thầy Đuy-sen vô cùng quý mến An-tư-nai và cầu xin gia đình bà thím cho An-tư-nai đi học. Sau bao nhiêu vất vả, cuối cùng thầy đã thành công.

+ Thầy Đuy-sen và An-tư-nai cùng lũ học trò đã trải qua rất nhiều khó khăn, trong thời tiết khắc nghiệt với cái rét lạnh cóng nhưng họ vẫn có một nghị lực phi thường. Nhưng không may mắn, bà thím An-tư-nai đã quyết gả cô cho một tên quý tộc to lớn và thô thiển để lấy tiền. Thầy Đuy-sen đã ra sức bảo vệ An-tư-nai. Hai thầy trò đã cùng nhau trồng hai cây phong bé nhỏ trên ngọn đồi và thầy Đuy-sen nói với An-tư-nai rằng giờ đây An-tư-nai như hai cây phong này vậy, nhưng sau này, khi lớn lên, An-tư-nai chắc chắn sẽ thành công.

+ Nhưng sự thật quá phũ phàng, An-tư-nai vẫn bị bắt đi làm vợ lẽ mặc sức thầy Đuy-sen đã ra sức chống cự bọn quý tộc đến nỗi bị chúng đánh gãy tay và máu chảy đầm đìa.

+ Sau ba ngày sống trong địa ngục, cuối cùng An-tư-nai đã được thầy Đuy-sen cùng công an giải cứu và đưa lên tỉnh học. Lúc này, An-tư-nai đã biết mình có tình cảm với thầy Đuy-sen. Cô viết thư cho thầy nhưng Đuy-sen không muốn làm ảnh hưởng tới việc học của An-tư-nai, anh đã không trả lời. Đã mấy lần An-tư-nai nhìn lần người khác thành Đuy-sen nhưng dường như điều đó gần như vô vọng vì Đuy-sen đã đi bộ đội và bị báo tin mất tích… Năm 1946, An-tư-nai trở về quê hương xưa, nơi cô đã lớn lên, đã sống những ngày tháng cùng với người thầy Đuy-sen của mình, đặt tên cho ngôi trường mà cô đỡ đầu là: “Trường Đuy-sen” – ngôi trường mang tên người cộng sản đầu tiên.

b. Những chi tiết của làng ku-ku-rêu: Kỉ niệm bọn trẻ chạy ào lên phá tổ chim. Chân đất, bám vào các mắt mấu…chấn động cả vương quốc loài chim. Ngồi dưới cành cây suy nghĩ…lắng nghe tiếng gió.

c. Hình ảnh hai cây phong

– Hai cây phong nằm ở trên đồi như ngọn hải đăng trên núi.

– Ai đến làng cũng đều thấy chúng trước tiên ⇒ Là dấu hiệu để nhận ra làng.

⇒ Phép so sánh chỉ giá trị tín nhiệm của hai cây phong. Khẳng định giá trị không thể thiếu đối với những người đi xa, thể hiện niềm tự hào về hai cây phong.

– Hai cây phong ấy cũng có tiếng nói riêng, tâm hồn riêng: tiếng rì rào nhiều cung bậc khác nhau.

– Hai cây phong gắn bó với sự sống, với con người: nơi giúp bọn trẻ thấy một “thế giới đẹp đẽ vô ngần của không gian bao la và ánh sáng”, nhìn ra vẻ đẹp mới và khơi gợi khát vọng khám phá miền đất lạ.

– Hai cây phong là nhân chứng cho hành động và tình cảm của thầy Đuy-sen.

– Cảnh trèo lên hai cây phong cho ta thấy đây là nơi hội tụ niềm vui, mở rộng chân trời hiểu biết, nơi khắc ghi những biến cố của làng.

⇒ Hình ảnh hai cây phong được xem là dấu ấn của làng đã in sâu vào trong trái tim, khối óc và trở thành một phần máu thịt của người đi xa.

Tóm Tắt Văn Bản Hai Cây Phong

( Soạn văn lớp 8)- Em hãy tóm tắt văn bản Hai Cây Phong trong sách Ngữ Văn lớp 8. (Bài tóm tắt của bạn Dương Hương Giang).

BÀI LÀM

Văn bản được kể bằng lời kể của nhân vật “tôi”. “Tôi” giới thiệu về ngôi làng Ku-ku-rêu của mình nằm trên cao nguyên rộng có những khe nước nhiều ngách đá đổ xuống. Phía trên làng và giữa ngọn đồi có 2 cây phong lớn. “Tôi” mang một sự trân trọng tha thiết đối với 2 cây phong này. Khi nào về quê, “tôi” cũng đưa mắt hướng về 2 cây phong, dù có ở phía xa cũng nhìn rõ mồn một. Lần nào từ những chốn xa xôi trở về làng tác giả cũng nghĩ với nỗi buồn da diết:” Ta sắp được thấy chúng chưa, hai cây phong sinh đôi ấy?”. Làng của tác giả không thiếu các loại cây nhưng tác giả dành niềm chú ý đặc biệt tới 2 cây phong ấy. Từ sự yêu quý tha thiết mà 2 cây phong khiến “tôi” có những liên tưởng thiên nhiên vô cùng độc đáo.

Về sau, “tôi” mới phát hiện 2 cây phong ấy chỉ đứng yên trên đồi cao và đáp lại bất kì chuyển động nào của không khí, mỗi chiếc lá đều nhạy bén đón lấy những làn gió nhẹ. Dù biết rõ sự thật là cây phong không hề biết chuyển động nhưng tác giả vẫn thấy 2 cây phong có vẻ sinh động lạ kỳ.

Những kỷ niệm thời thơ ấu liên tục ùa về trong lòng nhân vật “tôi”. Đó là kỷ niệm về năm học cuối cùng ào lên phá tổ chim. Khoảng khắc chơi đùa cùng bọn con trai và ngắm nhìn vẻ đẹp của ngôi làng là những kỷ niệm tác giả nhớ nhung, trân trọng nhất.

Kỷ niệm luôn thường trực và là điều quý giá được nuôi dưỡng và bắt nguồn từ chính 2 cây phong. 2 cây phong chính là cái nôi của tuổi thơ, là nơi bắt đầu của ước mơ tuổi trẻ, và là nơi lưu giữ những kỷ niệm ngây ngô, thân thương nhất của con người.

Soạn Văn 8: Hai Cây Phong

Soạn Văn 8: Hai cây phong trích truyện Người thầy đầu tiên do Ai-ma-tốp sáng tác được VnDoc sưu tầm và giới thiệu với các bạn để tham khảo giúp các bạn học sinh nắm rõ kiến thức về tình yêu quê hương đất nước thông qua những cảm xúc bồi hồi của người kể về hai cây phong từng gắn bó với tuổi học trò trong kí ức và trong hiện tại để từ đó học tập tốt môn Ngữ Văn lớp 8 chuẩn bị cho bài giảng sắp tới đây của mình.

Soạn Văn: Hai cây phong Tóm tắt: Làng Ku-ku-rêu nằm ven chân núi. Phía trên làng, giữa một ngọn đồi, có hai cây phong to lớn. Hai cây phong hùng vĩ như những ngọn hải đăng trên núi, như biểu tượng của tiếng nói riêng, tâm hồn riêng của làng. Năm học cuối, bọn trẻ chạy ào lên phá tổ chim, leo lên hai cây phong cao vút để thấy bao vùng đất chưa từng biết và những con sông chưa từng nghe. Thuở ấy, nhân vật “tôi” chỉ cảm nhận sự gắn bó tuổi thơ mình với hai cây phong được gọi là “Trường Đuy-sen”. Bố cục:

– Phần 1 (từ đầu…gương thần xanh): Hai cây phong trong cảm nhận của nhân vật “tôi”.

– Phần 2 (còn lại): Kí ức tuổi thơ về hai cây phong.

Câu 1: (Trang 100 sgk Ngữ Văn 8 Tập 1):

Hai mạch kể với đại từ nhân xưng “tôi” và “chúng tôi” đan xen lồng vào nhau:

– “Tôi” là người kể chuyện, là một họa sĩ đứng ở hiện tại để kể hai cây phong.

– “Chúng tôi” là người kể nhân danh cho “cả bọn con trai” ngày trước, người kể cũng là một trong những đứa trẻ đó.

* Mạch kể của người kể chuyện xưng “tôi” quan trọng hơn. Vì “tôi” có mặt ở cả hai mạch kể, đồng thời xuất hiện ở cả phần đầu và phần cuối văn bản. Toàn bộ bức tranh thiên nhiên được vẽ qua bằng sự ngắm nhìn cả tâm hồn, cảm nhận của “tôi”.

Câu 2: (Trang 100 sgk Ngữ Văn 8 Tập 1):

– Điều thu hút người kể cùng bọn trẻ:

+ Kỉ niệm bọn trẻ chạy ào lên phá tổ chim. Chân đất, bám vào các mắt mấu…chấn động cả vương quốc loài chim. Ngồi dưới cành cây suy nghĩ…lắng nghe tiếng gió.

+ Hai cây phong khổng lồ, nghiêng ngả đung đưa như muốn chào mời chúng tôi đến với bóng râm mát rượi và tiếng lá xào xạc dịu hiền.

– Ngòi bút đậm chất hội họa:

+ Đường nét phóng khoáng: Đất, dải thảo nguyên, dòng sông, đám mây, đồng cỏ.

+ Màu sắc vừa chứa đầy sức sống vừa huyền ảo, thơ mộng: Sương trắng mờ đục, xanh thẳm biếc, sông bạc lấp lánh.

Câu 3: (Trang 101 sgk Ngữ Văn 8 Tập 1):

– Trong mạch kể xưng “tôi”, hai cây phong chiếm vị trí trung tâm và gây xúc động sâu sắc vì hai cây phong đã gắn bó với “tôi” từ thuở thơ ấu, gắn với tình yêu quê hương da diết. Hai cây phong đứng ở vị trí đặc biệt, đi từ phía nào đến làng đều thấy chúng hiện ra hệt như những ngọn hải đăng.

– Trong mạch kể xen lẫn tả này, được miêu tả sống động như hai con người bởi nhân vật “tôi” đã hóa thân vào hai cây phong để hiểu được linh hồn của nó chứ không phải chỉ là sự quan sát của người nghệ sĩ bình thường.

Câu 4: (Trang 101 sgk Ngữ Văn 8 Tập 1):

Em có thể tự chọn một đoạn theo yêu thích để học thuộc lòng. Có thể chọn:

– Phía trên làng tôi … hai cây phong thân thuộc ấy.

– Trong làng tôi không thiếu … bốc cháy rừng rực.

– Vài năm học cuối cùng … bao la và ánh sáng.

– Tôi lắng nghe tiếng hai cây phong … Trường Đuy-sen.

Bài Văn: Soạn Bài: Hai Cây Phong

☆☆☆☆☆

1

5.00

Tóm tắt: Đoạn trích thể hiện tình yêu quê hương đất nước thông qua những cảm xúc bồi hồi của người kể về hai cây phong từng gắn bó với tuổi học trò trong kí ức và trong hiện tại. Hướng dẫn soạn bài: Câu 1: Căn cứ vào đại từ nhân xưng (tôi, chúng tôi) của người kể chuyện, ta thấy có hai mạch kể phân biệt lồng vào nhau. – Trong mạch kể xưng “tôi” là người kể chuyện, người ấy tự giới thiệu là hoạ sĩ. Chúng ta có thể nghĩ rằng người kể chuyện ở đây chính là nhà văn Ai-ma-tốp. Tuy nhiên, không phải nhất thiết bao giờ người kể chuyện cũng là tác giả. – Trong mạch kể xưng “chúng tôi” vẫn là người kể chuyện trên, nhưng lại nhân danh là “cả bọn con trai” ngày trước, và hồi ấy người kể chuyện cũng là một đứa trẻ trong bọn con trai. Như vậy, văn bản Hai cây phong có hai mạch kể lồng vào nhau, bao trùm lên nhau. Tuy nhiên “tôi” có ở cả hai mạch kể. Từ đó rút ra mạch kể của người kể chuyện xưng “tôi” trong văn bản là quan trọng hơn. Câu 2: Khi hồi nhớ về kỉ niệm cùng “bọn con trai” ngày ấy, người kể xưng “chúng tôi” nghĩa là nhân danh cho cả những đứa trẻ cùng trang lứa. Dù thế thì xúc cảm cụ thể, cái nhìn cụ thể vẫn thuộc về “tôi”: Đoạn trên nói đến hai cây phong trên đồi cao, vào năm học cuối cùng của bọn trẻ chạy ào ào lên phá tổ chim trong dịp nghỉ hè. Đoạn dưới nói đến “thế giới đẹp đẽ vô ngần của không gian bao la và ánh sáng” mở ra trước mắt bọn trẻ khi ngồi cao trên cành cao. Như vậy, tuy hai cây phong để lại cho người kể chuyện ấn tượng khó quên của thời thơ ấu, nhưng đoạn sau mới thực sự làm cho người kể và bọn trẻ ngất ngây. Câu 3: Bằng con mắt của một hoạ sĩ thực thụ và mối giao cảm tinh tế, người kể chuyện đã phác hoạ thật tài tình vẻ đẹp, thần sắc của hai cây phong: “rì rào”, “thì thầm”, “im bặt”, “thở dài”, “reo vù vù”, “tim đập rộn ràng”, “vẻ thảng thốt”, “vui sướng”, “xào xạc”… Tất cả những từ ngữ ấy khiến hình ảnh hai cây phong trở nên “sinh động khác thường”.